Âm thầm (Nguyễn Thế Hùng)

Âm thầm 

Con không là giọt mưa sa,
Con không là tia nắng ấm,
Con không là hương muối mặn,
Không là men dậy cay nồng.
Đời con là những kết nối mênh mông
Rất lặng lẽ trong hành trình tăm tối.

Con dâng Chúa muôn vàn yếu đuối,
Những cơn đau thăm thẳm trong đời,
Mong trở thành hạt muối, Chúa ơi,
Được tan biến trong biển tình diệu vợi.

Không tưới mát vườn ai bằng những cơn mưa vội,
Không thể sưởi ấm người bằng chút nắng hoàng hôn,
Con xin là chiếc bóng cô đơn,
Như rong rêu bên bờ đá,
Như tro tàn nơi bếp lạnh,
Như cơn đau nhè nhẹ ban chiều,
Như nỗi buồn rơi rụng chốn cô liêu,
Như tiếng khóc của đêm dài nhung nhớ

Xin dâng hết những hy sinh bé nhỏ
Làm chút phân tro len lỏi âm thầm
Giúp mầm cây lớn dậy kịp mùa xuân,
Cho lộng lẫy thêm vườn hoa nhân thế.
Rồi con sẽ quay về lặng lẽ,
Sưởi ấm đời bằng những giọt hy sinh.

Nguyễn-thế-Hùng 62