THIÊN ĐƯỜNG MẸ – Hiền Linh

THIÊN ĐƯỜNG MẸ

Chiều cuối tuần, gác lại những lo toan của nhịp sống thường ngày, tôi tìm cho mình một khoảng lặng nơi góc khuất nghĩa trang. Trời mùa thu, cây lá vàng rực cả một vùng. Từng đợt gió heo may thổi về cho lã chã lá vàng rơi. Đây đó vài người đi tảo mộ, chân bước nhẹ điềm thản cứ như sợ làm khuấy động tiếng gõ nhịp khẽ khàng của thời gian, sợ đánh thức giấc ngủ yên của triệu triệu sinh linh đang nằm sâu dưới lòng đất. Bình yên đến lạ….

Một mình giữa đất trời nơi nghĩa trang mênh mông rộng lớn, thấy mình nhỏ bé đến thế là cùng…

Bước sang đại lộ 10 của nghĩa trang, dừng lại trước ngôi mộ bằng đá cẩm thạch màu rêu cỏ, tôi đọc được dòng chữ nghiêng trên góc trái tấm bia : « Chỉ là chết đi những gì ta lãng quên ! »

Cuộc sống này trôi qua mỗi ngày 24 tiếng. Giữa 8 vạn 600 giờ của một năm ta niệm khắc được bao nhiêu điều ? Lời của mẹ của cha, từng khoảnh khắc vui buồn nơi mái ấm và dưới ghế học đường, những hình ảnh đẹp, những kỷ vật gửi trao tình thân bè bạn hay biết bao nghĩa cử yêu thương ta nhận được từ cuộc đời…

Chao ôi ! Hóa ra mỗi một năm qua đi, ta có quá nhiều điều phải chết. Chết bởi sự lãng quên của trí lòng và trái tim !

Chuyện con người nhớ quên nào ai thoát khỏi. Nhưng với tôi, dẫu có ngụp lặn giữa vạn muôn nỗi nhớ thì có một điều sẽ theo tôi mãi với thời gian, đó là ký ức về mẹ. Dẫu những lãng quên có đầy lấp cả biển khơi thì tình thương mẹ bên tôi vẫn ngàn đời hằng hữu.

Từng giọt nắng mới khi Xuân về đến cơn gió Thu nhẹ qua cửa sổ đều mang đậm hình bóng mẹ, bước thời gian chẳng thể xóa nhòa. Như Lưu Trọng Lư :

« Tôi nhớ mẹ tôi thuở thiếu thời,

Lúc người còn sống tôi lên mười

Mỗi lần nắng mới gieo ngoài nội,

Áo đỏ người đưa trước giậu phơi

Hình bóng mẹ tôi chửa xóa mờ

Hãy còn mường tượng lúc vào ra

Nét cười đen nhánh sau tay áo.

Trong nắng trưa hè trước giậu đưa. »

(Nắng mới – Lưu Trọng Lư)

 Và như Nguyễn Hiệp

« Chiều chớm thu buồn, gợi tôi nhớ mẹ nơi cố hương…Như ánh trăng buồn, như tiếng ru thương… »

                    (Chiều thu nhớ mẹ – Nguyễn Hiệp)

Có mẹ để an ủi vỗ về là hạnh phúc. Nhưng còn đó ký ức đẹp tuyệt vời về mẹ và được tình thương mẹ dõi theo khi người đã khuất xa thì hạnh phúc cũng câu quá mỏng manh, càng không thể gọi là bất hạnh ! Bởi trên vũ trụ càn khôn này vẫn còn biết bao đứa trẻ chưa một lần biết mẹ, vào đời bằng những giấc ngủ co ro nơi xóm chợ, thèm lắm tiếng gọi mẹ yêu thương.

Có ai đó đau xót viết qua dòng nước mắt rằng :

« Năm ngoái mẹ chưa mất

Trăng sáng ba gian nhà

Năm nay không còn mẹ

Trăng tan thành lệ sa. »

            Biết là thế. Khi mà con thơ vắng bóng mẹ, khi mà gian nhà nhỏ không còn nữa dáng mẹ ngồi mỗi khi chiều xuống, mới thấy cuộc sống ảm đạm làm sao! Nhưng dòng đời vẫn chảy xuôi, bầy trẻ vẫn phải bước đi từng ngày! Dù mẹ không còn nữa bên cạnh, nhưng tình thương mẹ chẳng bao giờ mất đi. Dù trăng có hờn không sáng nữa thì lửa tim mẹ mãi đời đời thắp sáng cả gian nhà : cho trái tim ba ấm, cho tròn nụ cười con.

Ký ức về mẹ đẹp ngời kể hoài chẳng hết, tình thương mẹ vĩ đại muôn đời viết sao cho cạn. Xin tạc ghi đến vô cùng.

Thế giới hôm nay chẳng còn nữa những ông bụt bà tiên nhưng cổng vườn cổ tích dẫn vào thiên đường mẹ cứ hoài hoài bất tận. Thiên đường ấy có tiếng hời ru, có vòng tay ấm, có tiếng vọng linh thiêng rọi sáng nẻo đường đời. Dẫu ngày mai có được bay cao giữa ngàn sao xa tít tắp, vẫn cần lắm hình bóng mẹ làm mây trắng đưa đường. Dẫu một chiều gió đông có làm hoen ướt mắt, xin lửa tình thương mẹ hong ấm trái tim côi.

Để rồi dù trên thế giới này ngôn ngữ con người có còn biết bao từ văn hoa mỹ miều đi nữa, thì tiếng « Mẹ » con viết lên vẫn đẹp mãi muôn ngàn đời.

Nhớ về mẹ ngày giỗ một năm 02/12/2011

Hiền Linh (B