Nén hương trầm thứ 100 dành cho mẹ.

 

Nén hương trầm 100 dành cho Mẹ.

Mẹ yêu thương !
Thấm thoát mà đã 100 ngày tròn rồi mẹ ạ, kể từ khi mẹ
vắng nhà. 100 ngày mẹ đi xa, cũng là 100 ngày ba và chúng
con sống trong nỗi nhớ mẹ quay quắt đến cồn cào. Mẹ ra đi,
về với quê hương mới, giữa tiếng khóc thương của ba và đàn
con dại, bỏ lại căn nhà nhỏ quạnh hiu thiếu tiếng mẹ cười, bỏ
lại gốc chanh bụi chuối sau vườn tay mẹ đã một thời chăm
bón…
Mẹ lúc này đã ở một nơi rất xa, xa đến nỗi chúng con
không thể với tới được. Nơi quê hương mới, mẹ ơi, giữa lồng
lộng gió trời, giữa vạn ngàn nỗi nhớ, Mẹ có lạnh không ? Nơi
này cõi thế nhân, có nắng trong lành, có bầu trời mát rượi,

nhưng thiếu câu ru ngọt ngào, thiếu tiếng mẹ nồng ấm… Nơi
này, ba và chị em chúng con vẫn từng ngày tìm bóng mẹ.
Chúng con nhớ mẹ biết chừng nào !
Chiều hôm qua ngồi một mình ở góc công viên, hít cái
khí trời tháng ba dìu dịu, nỗi nhớ mẹ đổ xô nhau chạy về lạnh
cả lòng con mẹ ạ.
Con lại nhớ cái ngày anh bạn tri kỉ “thời gian” ghé chân
trước cổng nhà mình, không nhẹ nhàng như mọi khi nhưng
mang theo trận cuồng phong đầy sợ hãi, làm bật lên tiếng
khóc nghẹn ngào nơi ngôi nhà nhỏ vốn dĩ rất bình yên và luôn
đầy ắp tiếng cười hạnh phúc. Bạn ấy đã giật lấy mẹ khỏi tay
chúng con. Chúng con cố sức giành kéo mẹ lại nhưng vô hiệu
thôi. Bàn tay chúng con quá nhỏ lại yếu đuối không đủ để
giằng co với tốc lực của thời gian. Con đã van xin bạn ấy
dừng lại, để được nán bên mẹ chút nữa thôi, vậy mà bạn ấy
vẫn lướt qua.
Con không trách, không giận « thời gian » bởi con biết
bạn mạnh bạo như thế chỉ vì phải chu toàn định luật của Đấng
Tạo Hóa thôi. Nhìn màu thời gian ảm đạm, con hiểu lắm nơi
ấy một trái tim thổn thức và đôi mắt ngấn lệ khi chứng kiến
cuộc phân li.
Mẹ ạ, đã biết bao nhiêu đêm rồi con chập chờn trong giấc
ngủ mang đầy hình bóng mẹ : lời mẹ nói, tiếng mẹ cười, ánh
mắt hiền hòa như đang dõi theo con. 100 ngày hãy còn quá
ngắn cho con học lấy một giấc say thiếu mẹ. Nhưng dù có là
100 tháng hay 100 năm cũng thế thôi mẹ nhỉ ! Bởi có khung

trời nào không mang chở dáng mẹ đâu ? Và cũng có không
gian nào vĩ đại đủ che khuất nỗi nhớ mẹ trong con ?
Con viết cho mẹ những dòng này khi anh bạn thời gian
của con còn đang gối đầu ngủ nướng trong cái lạnh đông. Nơi
xa kia, ông mặt trời vừa khẽ giật mình thức giấc, chớp chớp
đôi mắt cay xè, giãi chiếu chút hạt vàng yếu ớt trên những tán
lá non. Con thắp nén hương trầm trước di ảnh mẹ, nén hương
trầm thứ 100 với tất cả lòng nhớ mong. Hương trầm con thắp
lên mong được quyện với gió nhẹ sớm mai, hòa vào lòng đất,
nơi ấy có mẹ đang âm thầm đón mưa đón nắng, chịu nát mục
để tiếp tục dưỡng nuôi cây đời con năm tháng lớn khôn.
Cuộc sống con hôm nay dù không còn mẹ để lau cho
dòng nước mắt, nhưng vẫn có mẹ là cả mặt đất, cả bầu trời, cả
vầng trăng. Mẹ đã không thể cùng con sống đủ trăm năm
nhưng quãng đời mẹ đi qua lại cho con dư giã nụ cười và
tiếng hát. Con hôm nay vẫn sẽ là cánh diều bay vút giữa trời
xanh mẹ nhé, bởi tin có gió mẹ nâng lên mà không sợ đứt dây
đâu. Con cũng sẽ là chú ve rộn rã khúc nhạc vui cho mùa hè
thêm đẹp, bởi có mẹ là tán cây rộng xòe che chở cho ve con.
Rồi đêm nay con sẽ chìm vào trong giấc ngủ thật say, có nụ
hôn mẹ và lời hát à ơi, đưa con vào cổ tích. Cổ tích của con sẽ
không bắt đầu bằng : « ngày xửa ngày xưa, có một nàng công
chúa… », nhưng cổ tích con lại bắt đầu từ ngày xưa có mẹ…
Mẹ ơi, cánh hoa oải hương bé nhỏ trong tay Thiên Chúa
lúc này đang bắt đầu vào độ tỏa hương đó mẹ. Mẹ hãy an lòng
và mỉm cười mẹ nhé ! Hoa nhỏ của mẹ nguyện nở rộ hết sắc

màu và gieo rắc hương thơm trên mỗi chặng đường nó đặt
chân tới, rồi nhờ ngọn gió mẹ cuốn tròn cho hương được lan
xa.
Nhớ mẹ muôn vàn và luôn cầu xin cho mẹ nơi ấy mãi
bình yên !
Sr. Hiền Linh