THẦY ƠI

THẦY  ƠI.

 

Thương nhớ quá Thầy ơi,

Nghĩa ân nào nói hết !

Công ơn Thầy bao la khôn xiết,

Nắng hạ nào xóa được dấu chân mưa.

Con đã già hơn tuổi Thầy năm xưa,

Vẫn nhớ rõ dáng Thầy trên bục giảng.

Lời của Thầy như hải đăng chiếu sáng,

Dẫn bước con đi, mạnh mẽ vào đời,

Dù nắng mưa vẫn ghi tạc Thầy ơi !

Vì với Thầy con vẫn luôn bé nhỏ.

 

Lớp học năm xưa con vẫn nhớ,

Đã bao lần thả hồn qua khung cửa,

Để lời Thầy theo gió theo mây.

Thầy buồn quay đi, liêu xiêu dáng hao gầy,

Tội nghiệp quá nhưng con nào có biết.

Thời gian trôi như giòng sông chảy xiết,

Nghĩa ân Thầy cứ lặng lẽ tàn phai.

Lũ trò xưa vì xuôi ngược đường đời,

Chưa một lần ghé nhà Thầy thăm hỏi.

Con viết lên vần thơ không gian dối,

Có thể Thầy không đọc được bao giờ,

 Trong hồn con vẫn sáng một ước mơ,

Xin nhỏ bé lại như từng nét chữ.

Để trong đời giữa muôn ngàn rạn vỡ,

Mong được hôn lên màu phấn vướng tóc Thầy,

Được rưng rưng cất tiếng gọi “Thầy ơi”.

 

Giữa khập khểnh lối đời,

Trên ngõ về sớm tối,

 Con xin là chiếc gậy,

Theo từng bước chân Thầy.

 

 Thầy như con đò xưa,

Đưa tôi tới bến bờ,

Xin năm tháng đừng mưa,

 Lạnh Thầy tôi, tội nghiệp !

 

 

Nguyễn-thế-Hùng