Dấu lặng giữa cuộc đời (N.T.P. sb65)

DẤU LẶNG GIỮA CUỘC ĐỜI

__________________________________

Tôi và anh chọn một nơi thoáng mát, một chút thơ mộng, ngồi uống nước và ngắm biển mênh mông.

Chính nơi này tuổi thơ anh ắp đầy kỷ niệm, là dấu ấn hồn nhiên vô tư của tuổi học trò. Anh kể thật nhiều, nhưng tôi vẫn thích nghe những hoài niệm, ký ức tuổi thơ, những ngày anh còn cắp sách đến phòng étude của chủng viện… Hằng ngày, mỗi buổi sáng anh và các bạn cùng  đón bình minh trên biển… và buổi chiều sau những giờ  thể thao đều ra đây tắm biển… dẫu hai mùa mưa nắng.

Tôi và anh thả hồn, trầm tư như đang nghĩ về cuộc đời dâu bể, không ai nói đến ai…

Từng đợt sóng cứ dập dềnh, hiền hòa xô nhẹ vào bờ.  Những con sóng lăn tăn như mãi tìm đuổi nhau.

Biển êm đềm… buồn thật !

Đầu mùa hạ, mặt nước biển trong xanh, ngồi trên bờ cao nhìn xuống thấy cả rong rêu. Tôi chợt nói ‘sao đời em giống thế’ anh mỉm cười, đừng nói vậy nghe em. Em là cô gái quê, là tiểu thư, là nàng thơ…là mít ướt !  (Anh thường gọi tôi như thế). Đừng bao giờ khóc nữa, kẻo đôi mắt hoen mờ theo năm tháng nghe em.

Ngồi bên cạnh anh thật gần, nhưng cũng thật xa, bởi dòng đời tôi lỡ làng và đời anh dang dở…Đứng bên đời … khao khát một niềm riêng…

Xa xa, núi Cô Tiên, cô gái ngàn năm đợi ai nằm xõa tóc… Lặng lẽ âm thầm đón nắng, gió và trăng, xếp trang đời vào chốn lặng thinh.

Anh kể rằng, anh bơi rất tài từ bờ hàng dương sang đến bên kia nơi Hòn Chồng, Hòn Vợ…bên nhau ru mượt mà tình khúc yêu thương…Anh cũng nói rằng anh lặn thật lâu và bơi cũng giỏi nên không  hề sợ đuối. Còn tôi, rất ư  sợ nước, không biết bơi nên giờ đây ngụp lặn, sức lực như tàn theo ngày tháng chơi vơi.

Chúng tôi ngồi ngắm biển thật lâu. Có lẽ để tìm “con sóng biển” nhưng “sóng không ồn ào và sóng vẫn lặng im”.

Làn nước trong xanh, dòng thủy triều bắt đầu dâng lên. Anh chỉ cho tôi xem từng đàn cá tung tăng vui như ngày hội và thỉnh thoảng ngoi khỏi mặt nước như tìm nguồn sống cho mình.

Tôi căng mắt nhìn nhưng chẳng thấy gì cả. Anh cú đầu nói ai bảo khóc chi nhiều, nhìn ai như mộng mộng mơ mơ để đôi mắt yếu đi, nên không nhìn thấy rõ. Hãy bắt chước như anh, đừng bao giờ khóc, những ưu tư phải giấu kín trong tim, và chỉ đau nhức trong hồn…để tìm thấy hạnh phúc quanh mình, dù chỉ là niềm vui bé nhỏ. Tôi đã hứa sẽ không bao giờ khóc nữa. Nhưng sáng nay giọt nước mắt cứ lăn dài khi đọc cho anh nghe bài thơ tình tôi viết giữa hai đời, hai định mệnh chua cay.

Sao im lặng, cứ suy tư trong khoảnh khắc. Anh trả lời ‘thơ em viết, anh chết lặng cả người. Lời thơ ấy sao nghe nhiều cay đắng, nước mắt mình đang chảy ngược vào trong… Anh hỏi : ‘ông xã em ra đi không căn dặn gì sao? Tôi lắc đầu, anh nói” Cũng giống như  anh, người ở lại với nỗi buồn hiu hắt… Ôi! một dấu hỏi buồn như chiều nghiêng xuống thấp. Hai chiếc lá bên đời  lặng lẽ bỏ ta đi. Khẻ cầm tay anh để sẻ chia và lấp đi khoảng vắng. Chợt ấm lòng khi bắt gặp bàn tay. Anh bảo rằng “ bàn tay em ấm để cho tình mình lạnh”… Sa mạc hoang tàn cũng xin đừng khao khát bởi cơn mưa! Để không lạc loài trong những giấc mơ hoang…

Để con sóng cứ đuổi nhau đi tìm bờ cát… Để có những giây phút bên nhau đón giọt nắng ngã nghiêng mỗi sáng. Để ta còn có nhau, biết rằng không thể mãi gần nhau.

Buổi sáng biển Hòn Chồng Nhatrang

                                                  N-T-P 4/2015.