Cái bớt son (Lê Hồng Bảo sb72)

CÁI BỚT SON

___________________________________

Truyện ngắn

 

Con bé cố nép sát sau hàng chấn song như không muốn ai nhìn thấy. Đã nhiều tuần liền, nó đứng ở chỗ này mỗi buổi trưa, chờ cho mọi người ra về hết nó mới vào. Không phải vì khuôn viên nhà thờ rợp mát bóng cây mà vì nó muốn đến tâm sự với Mẹ Đẹp của nó. Mẹ Đẹp là cái tên nó đặt cho bức tượng người phụ nữ đứng trong hang đá nhân tạo trong khuôn viên nhà thờ. Nó thường thấy nhiều người đến trước Mẹ Đẹp ngước nhìn lên một cách trang nghiêm, kính cẩn… Nó không biết họ đến làm gì nhưng chắc chắn không cùng mục đích với nó. Những người đó có vẻ đầy đủ, chắc hẳn có một gia đình êm ấm, cha mẹ con cái sum vầy chứ không như nó.

Nó đến với Mẹ Đẹp vì nó cô đơn, bơ vơ, không nơi nương tựa… Tám tuổi, nó đã biết cảm nhận cái lạnh từ lòng bàn tay chạy thẳng vào trong tim khi nó vuốt mắt lần cuối cho Mẹ Già. Nó không biết tên Mẹ nó nhưng vì Mẹ nó già hơn Mẹ của các bạn nó nhiều, nên nó thường gọi là Mẹ Già một cách trìu mến. Thuở ấy, hai mẹ con sống tạm bợ trong một cái chòi tôn cũ kỹ dựng lên trong đất của ông Hai Tơ. Mẹ nó thường làm thuê cho nhà ông Hai Tơ nên ông cho mẹ con nó ở nhờ trong đất. Tuy nhiên, đó là quãng thời gian đẹp nhất trong đời nó. Nó được đi học, có bạn bè… Nhưng chỉ hết lớp Hai thì nó phải ở nhà chăm sóc Mẹ bệnh. Thỉnh thoảng còn phải ra ruộng mò cua bắt ốc để kiếm cái ăn vì nó còn quá nhỏ để người ta thuê mướn dù chỉ là chăn bò. Thế rồi mọi việc diễn ra quá nhanh đến nỗi nó không còn nhớ được chuyện gì trước, chuyện gì sau… Nó chỉ còn nhớ loáng thoáng   âm thanh của những nắm đất rơi lộp bộp trên chiếc hòm gỗ đóng sơ sài đồng thời với một giọng nói thì thầm bên tai: “Theo chú lên thành phố, chú sẽ kiếm cho con chỗ ăn ở hẳn hoi…” Đó là chiếc phao cứu sinh duy nhất mà nó có được lúc bấy giờ. Giá trị cái chòi của mẹ con nó không bằng số tiền Mẹ nó nợ ông Hai Tơ lúc đau bệnh, nó từng nghe ông Hai Tơ nói vậy! Chỗ ăn ở của nó là căn phòng 6 mét vuông cho 10 người tá túc. Chú Nghĩa đứng ra thuê cho để đi bán vé số về có chỗ nghỉ. Vé số cũng do chú Nghĩa lãnh về phân phát. Mấy ngày đầu, chú Nghĩa chỉ cấp cho nó 50 vé mà ngày nào cũng còn dư. Chú Nghĩa lầm bầm rồi ghi nợ cho nó: “Phải rán mời mọc người ta chớ con cứ bán vậy làm sao đủ trả tiền ăn ở cho chú”. Được vài tháng thì nó đã rành những câu mời mọc, những con vật ứng với số đuôi của từng tấm vé. Nay thì “doanh số” của nó đã lên đến hơn trăm mỗi ngày. Vậy mà vẫn cứ nợ! Nó nghe mấy anh chị lớn nói chú Nghĩa bóc lột, nhưng chắc chắn một điều là không có chú Nghĩa thì tụi nó không lãnh được vé số để bán. Nhiều lần nó đi qua lại gian hàng đồ chơi ngắm nghía con búp bê tóc vàng xinh xắn biết nhắm mắt mở mắt. Nó thầm nhủ khi nào có tiền nó sẽ mua về để đêm đêm ôm ngủ cho… có chị có em. Vậy mà ước mơ đó cứ xa dần khi mỗi tháng nghe chú Nghĩa đọc số nợ của nó!

May mắn đã mỉm cười với nó khi nó biết đến Mẹ Đẹp. Lợi dụng lúc vắng người, nó lẻn vào sờ bàn chân Mẹ. Ngước lên nó thấy Mẹ Đẹp cười với nó, nụ cười thật đằm thắm và dịu dàng. Nó thầm thỉ kể chuyện đời nó cho Mẹ nghe, nó thấy Mẹ chăm chú lắng nghe. Ánh mắt Mẹ hiền từ và cảm thông! Rồi nó thấy như Mẹ nhíu mày như đang toan tính việc gì đó cho nó. Cứ mỗi lần đến với Mẹ về, nó lại thấy tinh thần phấn chấn như được một sự an ủi lớn lao. Nó cũng cảm thấy Mẹ Đẹp rất thích thú mỗi lần gặp nó. Nó như nghe tiếng Mẹ trách khẽ: “Mẹ chờ con mãi!”

o0o

Người thiếu phụ đang vấn lại mái tóc trước gương. Nhiều người vẫn lầm tưởng nàng còn son sẻ. Có lẽ tuổi ba mươi mới là tuổi chín muồi của phụ nữ! Nhưng với nàng, điều đó không quan trọng. Từ gần một năm nay, sau khi người chồng hơn nàng ba con giáp qua đời vì đột quỵ tim, nàng theo đuổi một điều mà không thể tâm sự cùng ai!

Mười tám tuổi, nàng lên thành phố theo học một trường Đại Học bậc trung về quản trị kinh doanh. Những lối nghĩ khác và sống khác của lớp trẻ thành phố khiến nàng như bước vào một thế giới mới lạ. Nàng háo hức nhập cuộc để không trở thành đối tượng trêu chọc của bạn bè. Ngoại hình và nhan sắc của nàng còn có phần trỗi vượt hơn các bạn nữ cùng lớp. Hầu như đi đến đâu, nàng cũng là tâm điểm chú ý của mọi người. Rồi một hoàng tử xuất hiện như trong truyện cổ tích. Chàng là cậu ấm trong một gia đình tài phiệt ở thành phố, dáng dấp cao ráo đẹp trai. Họ ráp thành một đôi để trở thành “cặp đôi hoàn hảo” trong mắt bạn bè. Nàng như bơi trong một vùng biển mơ mộng, huyền ảo… Rồi điều gì đến đã đến! Khi cái thai được hai tháng, nàng đã rất hoang mang khi nghe đề nghị phế bỏ từ phía… “hoàng tử”. Chần chừ mãi cho đến khi được ba tháng thì nàng dứt khoát giữ lại. Một sức mạnh sâu lắng từ đáy tim cộng với những giáo lý nàng đã học từ nhỏ khiến nàng mạnh dạn đối đầu với thử thách. “Hoàng tử” bắt đầu lạnh nhạt dần và sau đó nàng được tin chàng đi du học tự túc bên Úc. Giấu cha mẹ ở quê, nàng bỏ học đi làm phụ bếp ở tiệm ăn để kiếm sống và nuôi dưỡng cái thai. Tết năm đó, nàng nói dối cha mẹ là phải ở lại để tham gia một chương trình tình nguyện. Mùa Chay năm đó, nàng tham gia một số công tác từ thiện trong giáo xứ nơi nàng ở trọ vì thai đã lớn, nàng không thể kham nổi những công việc nặng nhọc ở tiệm ăn. Cha quản xứ thỉnh thoảng cũng hỏi thăm nhưng nàng giấu nhẹm gia cảnh của mình, nàng nói bố đứa bé đi công tác tận ngoài Trung, có khi đôi ba tháng mới về một lần. Trong số những nhà hảo tâm, nàng chú ý đến một cặp vợ chồng trẻ mới khoảng ngoài ba mươi. Nghe nói họ bị vô sinh và đi hết nơi này đến chỗ nọ để cầu xin…

Nàng chuyển dạ ngay trong đêm Lễ Phục Sinh, những người cùng trọ giúp đưa nàng vào bệnh viện. Tạ ơn Chúa, nàng sinh cũng mau! Xuất viện, nàng lén đem con đến trước nhà cặp vợ chồng vô sinh nọ từ rất sớm. Rón rén đặp đứa con đang ngủ say ngay trước cổng, nàng băng qua đường vào một quán cà phê sáng gọi ly sữa nóng để ngầm quan sát. Từng phút, từng phút cứ thong thả trôi qua cứ như cuộc đời là vô tận. Ruột gan nàng cồn cào như lửa đốt! Cánh cổng hé mở, một bà giúp việc bước ra, khựng lại một giây rồi cúi xuống bưng cái thùng các – tông có đứa bé đỏ hỏn bên trong. Bà ngơ ngác nhìn chung quanh một đỗi rồi quày quả ẳm đứa bé vào nhà. Hình ảnh đó luôn in đậm trong tâm thức nàng mặc dù những việc mới hôm qua đã nhạt nhòa trôi vào quên lãng.

Nàng đổi nhà trọ đồng thời cũng đổi công việc. Số phận mỉm cười với nàng khi nàng đang phục vụ trong một nhà hàng. Một chủ doanh nghiệp góa vợ để mắt đến nàng. Nàng thì phó mặc cho số phận dun rủi. Chàng rể lớn hơn cha vợ hai tuổi không làm cho đám cưới kém vui. Nàng quyết định chôn vùi quá khứ từ đó. Cả cha mẹ, anh chị, em út và chồng nàng không hề biết nàng đã từng có một đứa con. Tám năm trôi qua trong phẳng lặng, cả chồng nàng và nàng không bận tâm lắm việc hai người không có đứa con nào. Chồng nàng đã có ba người con với đời vợ trước và xem chừng đã cảm thấy quá đủ. Đến khi chồng nàng đột tử thì những ký ức và tình cảm dồn nén bấy lâu được dịp ùa về. Thừa hưởng một phần di sản của chồng, nàng đã có điều kiện để đi tìm lại đứa con thất lạc. Nàng tìm đến nhà cặp vợ chồng giàu có năm xưa thì nghe nói họ đã dời cư. Khéo léo hỏi thăm những người hàng xóm, nàng mới vỡ lẽ rằng cặp vợ chồng nọ không muốn nuôi con nuôi nên đã không nhận đứa trẻ. Chính bà giúp việc đã nhận nuôi và đưa đứa bé về quê vì nuôi con ở trong nhà chủ không tiện. Sau nhiều tháng thăm dò một cách kín đáo, nàng đã biết được quê của bà giúp việc. Nhưng khi tìm đến nơi thì bà đã mất, đứa bé không biết đi đâu. Ruột gan nàng quặn thắt! Tuy nhiên, nàng không nản lòng vì đứa bé có một đặc điểm mà khó có ai có, đó là một bớt son đỏ hình chữ S ở gần gang bàn chân trái. Dựa trên đặc điểm đó, nàng đăng thông tin tìm con trên các báo đài trung ương lẫn địa phương – tất nhiên là dưới một tên giả. Nhiều tháng trôi qua mà vẫn bặt vô âm tín! Bây giờ nàng chỉ biết cầu xin Đức Mẹ giúp nàng. Đức Mẹ đã từng thất lạc con trong Đền Thánh chắc Đức Mẹ cũng nếm trải những âu lo, khắc khoải như nàng hiện nay. Ngoài việc siêng năng dự lễ và rước lễ, nàng còn tham gia các hoạt động từ thiện để mong Mẹ đoái thương…

Trưa nay, không hiểu sao nàng cảm thấy bứt rứt, bồn chồn như cái ngày nàng bỏ con trước nhà người ta. Một cảm giác hối hận và xót xa cứ xâm chiếm nàng. Ngủ không được, nàng quyết định đến nhà thờ để cầu xin Đức Mẹ.

o0o

Từ ngoài cổng, nàng đã thấy dáng dấp đáng ngờ của con bé chừng mười hai tuổi. Nàng cố dấu mình sau trụ cổng để quan sát con bé. Nó lấm lét nhìn quanh nhiều lần rồi mới lại gần chỗ thùng tiền Đức Mẹ. Hí húi một đỗi rồi nó lại vói tay lên chỗ chân tượng. Chắc là nó mò mẫm xem có ai dâng cúng gì ở đó không. Một nỗi bực tức không đâu bỗng dâng trào. “Thật là, Đức Mẹ mà tụi nó cũng không tha!” Thùng tiền đó là tâm huyết của bao nhiêu người – trong đó có nàng – dâng lên Đức Mẹ. “Không biết bao giờ thành phố mới quét sạch được đám đầu trộm đuôi cướp này!” Nàng rón rén đến sau lưng con bé để bắt nó quả tang. Nghe động, con bé ngoái đầu nhìn lại rồi vụt chạy. Nàng liền đuổi theo, đến cổng thì nàng nắm được áo con bé nhưng nó vùng thoát. Chiếc áo rách toạc để lại trong tay nàng một mảnh giẻ nhăn nhúm. “Đây có thể là tang chứng!” Nàng quyết định cầm nó đến đồn công an gần nhất để trình báo. Chắc chắn họ sẽ tìm được con bé ăn cắp  mặc chiếc áo rách trùng với mảnh vải này.

A, công an đây rồi! Mà không phải, đó chỉ là cảnh sát giao thông đang xử lý vụ tai nạn gì đó. Tò mò, nàng ghé lại xem. Một chiếc Innova đang dừng giữa đường. Tài xế đang phân bua gì đó với cảnh sát giao thông. Dưới đất, ngay trước mũi xe, một hình hài nhỏ nhắn quen quen nằm giữa vũng máu. Đáng đời con bé ăn cắp! Nàng chen vào sâu hơn để nhìn cho rõ. Ngay gần gang bàn chân trái của con bé, một bớt son đỏ hình chữ S ngạo nghễ đập thẳng vào mắt nàng. Nàng buông miếng giẻ rách trên tay, hét lên một tiếng rồi ngất xỉu… 

Pio X Lê Hồng Bảo