Chút suy nghĩ (Hai Nhớt)

Chút suy nghĩ

Đang lúc trong nhà thờ tập ôn các bài hát lễ. Bên ngòai đoàn rước lo nghe cho rõ nghi thức rước. Thằng em thấy có một ‘anh’ chưa hề gặp đang xớ rớ, bỡ ngỡ…

Ông đàn anh 58 mới hỏi tụi em ai zậy. Thằng em bảo thì có bảng tên. Bước tới xin coi. Trần quang Huy SB64 ( sáu mươi tư). Đứa nào cũng trố mắt rồi quay lại với nhau chẳng nói chi nhưng nghĩ bụng mẹ cha nó 64 răng gìa rứa. Anh 58 hỏi tuổi anh thì anh trả lời bằng giọng Nghệ: tui năm ni Bạy Tư Tuội. Anh 58 nói em 68, vừa nói nhưng trong đầu có hơi lẫm nhẫm làm phép tính, tính riết chẳng ra nên ê càng.

Chưa thôi, nghe kỳ kỳ hỏi tiếp. anh chỉ trả lời rằng thì là câu chuyện còn dài. Thằng em nói thôi, sẽ có dịp anh tâm sự thêm…Thế rồi mạnh ai im re chẳng buồn hỏi chi thêm.

Rồi lại gặp thêm một ông. Lần này thì ông. Tướng đạo mạo, lớn tuổi, veston cà vạt, ipad bọc da cầm tay. Cũng thấy lạ nên xin vấn danh. Chỉ vỏn vẹn thấy mỗi chữ SB66. Ồ ‘cỏ cây hoa lá hồ nghi sự lạ đời’.

Mấy ngày nay thằng em cố nhớ lại 2 câu thơ của nhà thơ Mặc Tao tài hoa mà cha chủ tế đã gợi lại trong buổi lễ khi giảng. Mong có Anh Chị Em nào nhớ đọc lên giúp nó.

…cái gì đó mà có con thuyền, rồi hình như là con đò gì đó….rồi có ai đi qua đi ngang…nhớ không ra, chịu thua…Còn trẻ mà thua cha chủ tế.

( Ngồi nhớ lại khi thằng em vào CV năm 65, 8e’… thì cha chủ tế lúc ấy là 1è’re. Vỏn vẹn đâu 5 ‘chú lớn’?, chú nào chú nấy toàn bự bự, phấp pháp. Cái giếng ở CV chỉ cần giật một cái là gầu lên khỏi mặt giếng, khiếp. Mà ngày nay, hình như, hình như thôi…chỉ có ‘chú’ Nhị58 càng ngày càng teo lại so với đàn em? Dieu le sait! ).

Hôm ấy nếu cha chủ tế Phê rô mà không Amen kết thúc bài giảng thì cộng đoàn hãy còn lắng nghe. Lần đầu tiên thằng em được nghe cha giảng lễ. Cha dẫn nhập cũng khá đặc biệt…hùng hồn. Y như ngài Diderot.

Mặc Tao,  cha giáo SB, là nhà thơ mà chẳng có tập thơ nào. Ngài đã RIP.

Rồi cha chủ tế  ôn lại một vài ký ức đẹp trong CV thời ấu thơ. Ngài có nhắc đến cha Benoit Phú vừa du học Tây về, tiếng Việt lúc ấy còn vụng. Ban thể dục thể thao thì ngài chơi ngay tấm bảng ‘ban chơi bời’…Nghe tới đây cả cộng đoàn tủm tỉm cười. Úi, chỉ có Trời mà đỡ.

Nói không phải để diễu cợt mà chúng con đang ôn kỷ niệm về người thầy, về ân sư quý mến.

Riêng thằng em, chỉ riêng nó. Nó có chút suy nghĩ tại răng cha chủ tế chỉ nêu lên 2 vị ân sư: một đã RIP, cha J.B Nguyễn hữu Ban, và một đang NẶNG TAI là cha Benoit Nguyễn công Phú?

Đêm văn nghệ ‘bỏ túi’ có chia cho mỗi lớp tiết mục nhỏ góp vui bầu khí. Một anh bạn trong lớp phán, tụi tao giao cho mày, thằng em gãi đầu bảo rằng ừ, được thôi, chủ yếu cây nhà lá vườn ấy mà.

Các bạn chọn một trong hai tiết mục:

1. Diễn kịch câm chủ đề ‘ ký ức Sao Biển ‘, anh chị em nào ‘diễn nôm’ tương đối đúng sẽ có quà lưu niệm tương xứng.

2. Đồng ca bài Sao Biển Ca của nhạc sỹ Phi Đao.

Chắc có một số trong anh em thuộc bài này. Chằng hiểu sao mà thằng em cho tới bây giờ vẫn thuộc nằm lòng 2 bài hát của ngài nhạc sỹ Phi Đao. Ngài đang còn ở với chúng ta

Xin phép được ôn lại: Đây là mầm non Nược Trời.

Chủng viện Sao Biển vun trồng.

Đây là tương lai Giáo Hội.

Người người tha thiết hoài MONG.

Hoài mong sao có một ngày.

Xông pha chiến trường hăng say…

Ăn tiền nhất là chữ MONG. Hát chữ này phải phùng mang trợn má thì mới lột được ý tác giả. Xem vậy mà khó chứ chẳng phải chơi.

Một bài ngài sáng tác cho đội Beo hướng đạo, lúc ấy Rev.Louis Nguyễn phúc Hải 64 trưởng đội:

Guéc…Guéc..Guéc. hùm là hùm Guéc Guéc.

Can đảm và chịu khó ấy là beo.

Beo ơi beo là beo nhảy trèo.

Guéc thật to: Guéc.

( bài hát thì …hay nhưng ngồi đánh vần chữ  Guéc muốn trẹo quai hàm ).

Cám ơn Mẹ. Cũng may mà tối hôm ấy thời gian không cho phép vì khuya chứ không thì lớp tụi con chắc ‘tiêu điều bí đường dong’ cả rồi..

hai nhớt 65.