Nhớ Sao Biển (Lm. Nguyễn Quang Vinh)

                                                                                                                        Nhớ Sao Biển

Bầu trời tuổi trẻ, xanh mộng ước:
Biến đổi nhân gian chốn bụi trần
Thành cõi thiên đường dư ân phước.
Mơ ngày vung kiếm hội phong vân.

Nhớ về thầy cũ nao nao dạ:
Ân tình sách vở thẹn dở dang.
Tâm tư thao thức lời cảm tạ
Mẹ hiền SAO BIỂN giữ an khang.

Một nén hương lòng thầm khẩn nguyện

Bạn xưa, thầy cũ đã ra đi,
Thảnh thơi hưởng phước lành vương miện,
Trường sinh hoan lạc, hết ai bi.

Bãi Dương chiều xuống, ta ngồi đó,
Tha thướt áo dài dáng tiểu thơ
Nón che nghiêng, tóc dài trong gió.
Chuông gọi hồn ai… tỉnh giấc mơ!

Nhánh dừa loang loáng, hồn mê muội,
Thơ thẩn ta vào chốn linh thiêng,
Cầu xin tha thứ hồn vương tội,
Con đã về đây với Mẹ hiền.

Nhà cơm ba buổi ta vào đó,
Dưa muối nhiều hơn miếng thịt heo.
Cá đù, cá nục rồi cá hố,
Lại thêm trái chuối lót bụng teo!

Bụng teo nhưng phải làm công tác,
Dọn dẹp cầu tiêu, quét nhà chơi,
Quét rồi lại lượm từng giấy rác;
Cái cào, cái cuốc … mệt hụt hơi!

Tưới gốc dương xanh còn bé bỏng,
Sung sướng nhìn cây đã lớn nhanh.
Sầu đông ủ rủ bên sân bóng,
Cũng chịu nhiều phen gãy cả cành!

Buồng dừa ngọt lịm, ôi ma quái,
Cám dỗ hồn ta đến thẩn thờ,
Thẩn thờ leo đại “quơ” vài trái,
Để rồi cơm muối, mặt ngáo ngơ!

Vinh 61