HƯ VÔ – Thanh Hương

 HƯ VÔ

Bao năm sống ở trên đời

Có gì, chỉ thoảng nửa vời…hư vô

Mơ tuổi xuân còn dài chờ đợi

Ước niềm vui còn đọng thắm môi

Một dấu chấm hết.

Một kết thúc vội vàng!

Một tiếc nuối dở dang

Níu kéo vẫn muộn màng…

Trời vẫn thế! đất vẫn thênh thang

Thời gian qua đi…ngỡ ngàng tiếc nhớ

Mưa rơi, thác đổ

Con người lại vần xoay theo đau khổ

Ta làm được gì trong cõi nhân sinh?

Giọt sương sớm vẫn khiết tinh

Chim Khuyên vẫn hót giữa thanh bình.

Hoa Soan vẫn nở biếc nắng bình minh

Ta còn yêu!

Hàng dậu thưa mộc mạc

Yêu nhành Lan trắng trong vườn

Yêu ngọn gió trưa sâu lắng

Rồi chợt ngộ ra ý niệm của thiên thu

Dòng sông soi bóng lững lờ ru

Chỉ có ta không còn để hát

Trời cho vào đời mang thân bụi cát

Cho ta được sống, được vui, hạnh phúc

Nhưng vẫn tiễn đi – ly biệt

Vẫn kết thúc – dở dang

Nên còn lưu luyến đến mãi muôn ngàn

Cùng những người thân yêu,

Cùng con, cùng cháu

Cùng chia sẻ trách nhiệm về đâu?

Bao giờ mới hết bóng sầu

Để ta chia sẻ một mầu hư vô

Ôi! ý niệm thiên thu: được-mất

Người mất rồi, ta còn được gì chăng?

Nước mắt không thành giọt để lăn

Đành nghẹn ngào nén vào trong thổn thức

Chúa ơi! Ngài là khởi đầu và kết thúc

Mạc khải: cùng tận khổ là ánh quang vinh

Hãy nâng con vượt đau khổ đến an bình

Nhẹ nhàng duỗi cánh bụi trần phiêu linh

Trong niềm hy vọng phục sinh vĩnh hằng.

 

Thanh Hương