Hoa Muống Biển (thơ Trần Thế Miên sb63)

Hoa Muống Biển

 

Hải âu trắng chờ anh chiều nắng đẹp,

Chuyến hải hành ru ngọn sóng nhấp nhô.

Thuyền ra khơi mang theo nhiều nỗi nhớ,

Nhớ mẹ hiền nhớ cả dáng em thơ.

 

Ngày xưa đôi ta về cùng chung lối,

Trên đường quê soi bóng mấy rặng dừa.

Nắng hoàng hôn trải dài trên ruộng lúa,

Tóc em huyền óng ả dưới nắng thưa.

 

Mùa hè xưa đôi ta thường câu cá,

Bên bờ sông chim sáo hót thanh thanh.

Hoa soan gạo nở đầy bên nhà lá,

Mộng em xinh là giấc mộng an lành.

 

Nhớ xa xưa anh thường hái hoa phượng,

Cài vào mái tóc thề của em thương.

Mùi bông hoa sứ thoảng lan trong nắng,

Má em hồng trong nét ngọc mù sương.

 

Rồi đôi ta lớn lên trong niềm nhớ,

Mùa xuân về trong giấc mộng tình si.

Anh lấy mai vàng ép đầy trang sách vở,

Tặng em yêu làm sính lễ tình ta.

 

Đêm nay trăng rực sáng trên hoa biển,

Tiếng còi tàu vang vọng khắp trùng dương.

Tuần sau anh nhổ neo trở về bến,

Đem theo Hoa Muống Biển tặng người thương.

 

Trần Thế Miên Sb63