VỀ THĂM
“CHÚA CHIÊN LÀNH”, ĐÀ LẠT
Ghé đây tìm dấu chân quen,
Chợt nghe róc rách từ thiên thu về.
Sầu vương vương tím bên hè,
Nghe năm tháng gọi bốn bề quạnh hiu.
Chiều văng vẳng giọt kinh chiều,
Mong manh như những lời yêu ban đầu.
Một thời trẻ dại qua mau,
Lối xưa còn dấu cơn đau dịu dàng.
Trời mênh mang, đất mênh mang.
Lá vàng đâu chợt sắp hàng đầy sân.
Hồn hoang vu những nẻo thầm,
Tôi về đây bỗng trăm năm theo về…
Nguyễn-thế-Hùng